Saturday, July 7, 2012

Anh sẽ trở về bên em , mèo nhỏ ạ 2

Nó hụt hẫn , chạy một mạch ra đường . Trời đã tối cũng không hẳn là khuya . Gió thổi mạnh lạnh thấu xương nó chẳng hề hấn gì , mà cho dù có lạnh nó cũng không nhận ra , nó chẳng còn nhận ra cái lạnh của thể xác nữa . Nó cứ đi mãi cho đến khi đụng phải một ai đó và ngã xuống . Thì ra là Ngọc con bạn nó , Ngọc quay lại thấy nó như cái xác chết biết đi , lo lắng cho con bạn nhỏ hỏi
- Ly sao vậy ?
- Ư … không … không có sao hết – nó cúi mặt xuống để Ngọc không thấy nó khóc
- Đừng có xạo với mình , không qua mặt mình được đâu – Ngọc quệt nước mắt nó
- Đừng bắt mình nói bây giờ được không – nó gụt mặt xuống 
- Trễ rồi mà Ly còn đi đâu vậy ? – Ngọc lo lắng hỏi
- Tìm nơi không còn nỗi đau và nỗi buồn , mình phải làm sao Ngọc ơi ... – nó khóc òa lên 
Trời bắt đầu mưa , Ngọc hiểu tâm trạng của nó bây giờ Ngọc đưa nó lên xe và trở về nhà mình . Nó tựa đầu vào vai Ngọc và thiếp đi . Về đến nhà Ngọc , nhỏ lây nó mãi chẳng chịu dậy đành nhờ người trong nhà bế nó lên phòng . Nó không sốt nhưng cái đau làm nó đủ mệt rồi , nó tỉnh dậy thấy con bạn đang ngồi cạnh giường , nó ôm lấy Ngọc khóc lên khóc rất nhiều khóc để không còn đau nữa , khóc để trở về thực tại , khóc để trở lại nó chính nó và khóc để chấp nhận sự thật là mẹ nó sẽ bỏ nó để đi đến một nơi rất xa . Sau khi khóc một trận thật đã , Ngọc lấy khan giấy đưa cho nó và hỏi :
- Chuyện gì làm bạn mình khóc ? Hôm nay Ly cứ như cái xác không hồn vậy ?
- Không có … gì – nó cầm khăn giấy nhỏ đưa lau nước mắt
- Bạn bè , không được giấu nhau – Ngọc xị mặt nhìn nó
- Chẳng qua là …bla...bla...bla... - nó kể cho Ngọc nghe
Ngọc cũng chẳng nói gì thêm , Ngọc hiểu cảm giác của nó thương cho nó . Nó nằm xuống giường ngủ , Ngọc cũng nằm xuống thì thầm bên tai nó :
- Ngủ ngon nhé bạn thân , đừng nghĩ gì hết , Ly không mất hết đâu …
Rồi Ngọc cũng chìm vào giấc ngủ , mặc cho tương lai ra sao , không ai biết được tương lai của mình ra sao , nhưng mất thứ này rồi mất thứ kia nhưng ông trời sẽ cho ta thứ khác , cuộc sống không bao giờ “ CÔ ĐƠN “ . Nếu để ý xung quanh thì đôi lúc trong cái bất hạnh lại có những thứ khác đến bên bạn có thể là không bù đắp tất cả nhưng cũng đủ ấm lòng …
5 giờ 30 sáng hôm sau , nó dậy thật sớm biết mình đang ở nhà Ngọc và không có đồng phục đi học nó vội lay Ngọc dậy hỏi :
- Lát nữa đi học lấy gì Ly mặc đây ?
- Hơiiiii… lấy đồ Ngọc đó , tướng tá của Ly mi nhon vậy là ok rồi – nói rồi Ngọc chùm chăn ngủ tiếp
- Uhm vậy cũng được … - nó ừ hữ cho qua
Nó để con bạn ngủ tiếp bước đến cửa sổ lấy sợ dây chuyền có hình chiếc chìa khóa ra , đeo lên cổ . Nó nhớ Ken lắm nó nghĩ đến câu nói trong bức thư “ sinh nhật thứ 16 của em anh sẽ về …” Nó mong gặp anh lắm , nó mất nhiều quá rồi , nó không muốn mất đi người con trai nó yêu , không muốn , không muốn …
6 giờ nó lay con bạn dậy đi học . Sau khi 2 đứa thay đồ Ngọc dẫn nó ra chào cả nhà . Xuống bếp Ngọc giới thiệu nó cho ba mẹ nhỏ biết :
- Ba , mẹ đây là Lâm Bảo Ly , bạn thân của con đã nói với ba mẹ đấy 
- Con chào cô chú – nó lễ phép chào 
- Lâm Bảo Ly ? – mẹ Ngọc nhìn nó suýt làm rơi tách cà phê
- Ơ , con là con gái của Trần Mỹ Kim phải không ? – ba Ngọc hỏi
- Vâng , đó là mẹ cháu – nó trả lời 
- Ôi , gặp được con cô vui quá , con thật giống mẹ con . À , dạo này mẹ con có khỏe không Ly ? – mẹ Ngọc vui mừng đến bên nó soi xét từng milimet
- Dạ … mẹ cháu …- nó ấp úng
Thấy vậy , Ngọc vội cứu nó :
- A , trễ giờ rồi , con với Ly đi học nhé ! 
Rồi Ngọc lôi nó ra xe phóng tới trường . Trên đường đi học Ngọc và nó chỉ toàn nói chuyện phịa , chuyện vui nó cũng cảm thấy không còn buồn và không muốn ai nhắc đến chuyện gia đình nó nữa , buồn thì cũng đã buồn , khóc thì cũng đã khóc , nó cũng chẳng muốn nghĩ ngợi gì về ai hay bất cứ chuyện gì nữa , nó chán lắm rồi . Vừa đến trường , nó bị Mike chặn đường hỏi :
- Hôm qua đi đâu nói cho anh biết .

- … - nó chẳng nói gì mà thật ra nó không muốn nhắc đến 
- Em có nói không , em biết dì , thầy Vĩ tìm em và lo cho em lắm không – Mike quát nó 
- … - nó im lặng cúi mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi
- Anh đừng quát Ly nữa , hôm qua em gặp Ly ngoài đường nên đưa Ly về nhà em – Ngọc nhảy vào nói 
- Lần sau em đừng làm chuyện như thế nữa , em mà có chuyện gì thì mẹ em phải làm sao ?- Mike hạ giọng xuống
- Thế thì sau này mẹ cũng bỏ em thôi … - nó ngước lên nhìn Mike với 2 hàng nước mắt 
- Nhưng , mẹ em đâu có muốn bỏ em , chỉ tại ... – Mike lau nước mắt nó 
- Bỏ thì cũng sẽ bỏ , em không tránh mẹ em đâu tại em thôi – nó nấc lên 
- Anh biết em mất nhiều rồi , em đừng nó nói như vậy – Mike an ủi nó
- Em cũng quen rồi , em đi trước đây – nó kéo Ngọc lên lớp 
Mike nhìn nó thầm mong Ken về nhanh lên , trái tim nó sắp chết rồi , nó cần có sức mạnh . Lên lớp nó ngồi xuống ghế im lặng không thốt ra lời nào . Ngọc cũng muốn nó yên nên đi ra ngoài mua ít thức ăn cho nó . Nó ngồi im lặng , im đến mức có thể nghe được tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua . “ Mẹ ơi , nếu mẹ đi rồi mẹ bảo con phải làm sao ? “ Nó nằm lên bàn khóc . Nó chỉ ước như bao người , không còn cái này thì còn cái khác , đằng này cứ lấy đi , cứ lấy đi mà chẳng để lại nó cái gì hết , có quá ác với nó không ? Bây giờ nó đau đầu lắm , đau quá , nó đành đi kiếm Ngọc . Đang đi với bộ dạng mệt mỏi thì bất ngờ có ai đánh lén nó thì sau lưng và nó ngất đi chỉ kịp nghe câu nói của một đứa con gái : Mang nó ra phòng đông lạnh cho tao !!! .
Khi bọn con gái lôi Ly đến phòng đông lạnh xử lý , một con nhỏ tạt một xô nước lạnh vào Ly khiến nó tỉnh dậy . Nó dần mở mắt dậy một cách mệt mỏi , toàn thân ê ẩm vì cú đánh lúc nãy . Nó nó cố nhìn rõ bọn đang đứng trước mặt nó . Thì ra là Thùy và đám bạn của nó . Thấy nó tỉnh dậy Thùy dung tay nâng cằm nó lên rồi nói : 
- Dù mày là gì của anh Mike , tao khuyên mày đừng tới gần anh ấy , không thì … tao không biết mày sống ra sao đấy !
- Tại sao lại không được … tôi … ăn cắp của ai mà lại phải tránh , và tôi chắc rằng anh ấy cũng chẳng yêu nổi cô đâu – nó cười khinh bỉ
- Thế mày nghĩ anh ấy yêu mày à ? Mơ đi ... " BỐP " - nói rồi Thùy đá nó một cú đau điếng vào bụng 

Còn Ngọc , sau khi mua đồ cho cả 2 , nhỏ mang lên lớp cho nó . Nhưng vừa vào lớp thì nhỏ lại không thấy nó đâu , lòng nhỏ trở nên bất an lo lắng cho nó , nhỏ toan chạy đi tìm nó . Nhỏ hì hục kiếm nó từng nơi nhưng lại bỏ sót vài chi tiết nhỏ . Tìm mãi không thấy nó đâu Ngọc vô vọng và sợ con bạn của nhỏ sẽ gặp chuyện không may . Đang đứng suy nghĩ thì trong đầu nhỏ lại nghĩ có thể nó đang nói chuyện với Mike . RENG , giờ vào học điểm , nhỏ vội vàng chạy lên khối 11 kiếm Mike . Nhỏ cố lách qua từng người để đến lớp của Mike thì ... “ huỵch “ nhỏ va vào một người , có lẽ là con trai , nhỏ ngước mắt nhìn , may quá là Mike , nhỏ vội đứng dậy luống cuống hỏi : 
- Ly ... Ly có đi với anh không ?
- Không nhưng sao vậy em 
- Em không thấy nó đâu , và kiếm cũng chẳng ra ... em ...e..m lo
- Em thử trở về lớp xem sao , nhỡ nó vào lớp rồi thì sao - Mike khuyên nhỏ nhưng lòng lại cảm thấy không ổn 

- Nhưng lỡ không có nó thì ...
- Anh sẽ giúp em
Ngọc gật đầu quay về lớp . Mike đứng đó bồn chồn không yên ... lo cho nó ...

Quay về nó , trước khi vào học , hiện giờ nó đang bị nhốt trong phòng đông lạnh . Một đứa trong đám con Thùy lấy con dao từ túi áo ra , nhìn sắc lẻm , để lên mặt nó . Con Thùy hăm he :
- Đối với mày lẽ ra tao không nên nương tay , nhưng nghĩ là trường học nên tao chỉ cảnh cáo mày thôi . Hồng mày xử nó đi 
- Cảnh cáo nhé em ! - con Hồng lấy khăn bịt miệng nó lại 
Nói rồi con nhỏ cầm con dao khứa từng đường ra lên da lên thịt nó . Nó rít lên vì đau , nó đau lắm , sao lại đau vì anh trai nó , bọn nó ghen vì nó là em gái kết nghĩa của Mike ư ? Nó đau buốt nhưng miệng nó đã bị quấn vải nó nhắm nghiền mắt lại vì đau … RENG , tiếng chuông vào học vang lên , bọn con Thùy bỏ đi , đóng sầm cửa lại nhốt nó . Đôi mắt đờ đẫn , đau buốt , nó ngất đi ...


Nói về Ngọc trở về lớp không thấy nó đâu nhỏ đi tìm tiếp tìm mãi . 2 người chạy khắp nơi trong trường nhưng vẫn không thấy . Nỗi lo lắng bắt đầu bao trùm 2 người . Ngọc chạy lên phòng hiệu trưởng thông báo , họ cũng cho người đi tìm Ly . Trong lúc Mike kiếm nó , tình cờ gặp một người bạn của anh , thấy vậy Tú , bạn của anh hỏi :
- Sao không vào học ? Bùng tiết à ?
- Bùng gì nổi , nhỏ em tao mất tích rồi đây ? 
- Sao mất tích à ? Không thể nào , lúc nãy tao thấy con Thùy đưa nó đi đâu mà , trông vẻ như áp tải nạn nhân ấy 
- Lại con Thùy nữa , nó dắt Ly đi đâu , mày biết không ? – Mike chau mày hỏi
- Hình như đi về hướng phòng đông lạnh – Tú nói 
- Uhm , mày về lớp đi , tao đi tìm Ly – Mike vụt đi 
Mike chạy đến chỗ Ngọc và 2 chạy ngay ra phòng đông lạnh . Mike mở cửa phòng ra , nhìn thấy Ly đang gục xuống , cơ thể nó lạnh buốt , Mike tháo dây buột ở tay nó và bế nó lên phòng y tế . Nó tựa đầu vào ngực của Mike " Anh ... " nó nhắm mắt lại … Sau khi mang vào phòng ý tế , Mike giao nó cho cô y tá và Ngọc rồi chạy thẳng lên lớp nó , không nói không rằng anh lôi con Thùy ra khỏi lớp tát một cái không thương tiết vào mặt Thùy , con nhỏ quát lên :
- SAO LẠI TÁT TÔI ?
- Tôi nói với cô như thế nào ? Không đụng đến Ly nữa mà . Tôi cảnh cáo đấy , nếu cô còn đụng đến Ly thì chính Ly là người làm cô dau đấy , đừng khinh người – Mike nói xong và đi 
“ Tại con bé ấy anh tát tôi , chưa bao giờ anh tát tôi , dù tôi có lỗi cũng không ai được tát tôi . Lâm Bảo Ly , tao hận mày “ nói rồi Thùy ôm mặt đi về lớp . 

Sau khi được cô y tá chăm sóc vết thương , nó dần dần tỉnh lại , đôi mắt từ từ mở ra . Ngọc thấy nó tỉnh lại mừng:
- Ly tỉnh rồi , bạn làm mình lo quá đi mất 
- Ư ..h ..h..h

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

“ Cạch “ cửa phòng y tế mở ra , Mike bước vào bước đến bên cạnh , dò xét từng vết thương của nó rồi cười nhẹ nói với nó :
- Xin lỗi em nhé , chỉ vì anh mà em bị thương , anh Ken mà biết thì chắc anh ấy sẽ nhảy dựng lên mất .
- Không sao đâu , chỉ vài vết thương ngoài da thôi !
Ngọc thì về lớp , Mike cũng bị nó đuổi về lớp . Nó nằm trên giường suy nghĩ " Ly , mày có cần chui ra khỏi vỏ bọc khép kín này không ? " . Vỏ bọc ư ? phải nó sống trong vỏ bọc từ lúc vừa mới bắt đầu bị mọi người xa lánh , chỉ khi gặp người quen vỏ bọc của nó mới mở ra . Nó dường như đã chán cái vỏ bọc ấy rồi . Khinh thường nó , vỏ bọc đã tách ra khỏi cơ thể nó , và nó cũng không im lặng nữa . Xem sự thay đổi của nó ... sự thay đổi khiến tất cả mọi người phải kinh hãi ...
Đến giờ chơi , Ngọc chạy ù vào chỗ nó . Nó nói chuyện với Ngọc khác đi , vui vẻ hơn , thoải mái và lém lỉnh hơn khác với nó lúc trước , rụt rè , khép kín ... 2 đứa đang nói chuyện thì Mike đi vào nói đùa :
- 2 cô nương ở đây nói chuyện gì mà vui thế ?
- Nhiều chuyện quá cơ - nó trêu
- Kệ anh nhé , không được trêu anh - Mike cốc yêu nó
2 người cãi nhau chí chóe khiến nhỏ Ngọc cũng bụm miệng cười . Bỗng Ngọc lên tiếng :

- Stop một lát , mình đi mua đồ ăn cho hai người . Ly ăn gì ? Anh … anh ăn gì em mua luôn ? 
- Mua giúp anh ly nước ngọt được rồi ! – Mike nhìn nhỏ cười
- Ngọc mua gì dễ ăn thôi nhé – Ly nói
- Ừ … ừ - Ngọc chạy xuống căn tin 
“ Ôi , tim mình sao thế này , phản chủ sao hả . Ôi , ước gì ngày nào cũng được anh ấy cười với mình thế này nhỉ ? Mày nghĩ gì vậy con điên , đâu tới lượt mày ! “ nhỏ tự cốc đầu liên miên khiến ai đi ngang qua cũng nghĩ nhỏ điên . Nó và Mike ở lại phòng , mặt nó gian gian , bắt chuyện với Mike :
- Sau này em phải tàn phá nhan sắc anh thôi !
- Sao thế , anh đâu có tội – Mike giả vờ mếu máo 
- Thế thì tại ai em bị vậy nhỉ ! – nó ngước mắt lên nhìn trần nhà
- Vậy muốn tàn phá anh sao cũng được – Mike lay lay tay nó
- Thôi , em mà thịt anh thì nhỏ bạn em nó sẽ cho em lên trời – nó bụm miệng cười
- Hở , cô bé hồi nãy à ? Nhìn cô bé cũng xinh đấy ! – Mike cười đểu 
- Bỏ dùm em cái kiểu cười đểu của anh đi , à anh không đi với bạn hả ? 
- Em như vậy anh đi đâu ? 
- Tùy anh vậy ! 
- Đây , thức ăn nè , ăn đi – Ngọc thả xuống một tá thức ăn lên giường 
3 người “ nhào “ vào ăn cười nói vui vẻ . Đôi lúc nó quay sang ghẹo Ngọc khiến nhỏ và cả Mike đỏ cả mặt . Cả 3 người ăn uống nói chuyện đến giờ về ...


Tạm biệt Ngọc , nó lên xe của Mike về , 2 người nói chuyện rôm rả nói hết tất cả những gì giữa người em gái và anh trai xa nhau đã lâu muốn nói với nhau làm nó quên cả vết thương trên người nó lúc này và Mike cũng nhận ra nó đã thay đổi một cách ngoạn ngục

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

~o0o~

Xe dừng trước quán Sương Trắng , nó đi vào chào mọi người nhưng lại không thấy mẹ nó đâu . Nó quay sang hỏi cô Thy thì cô bảo mẹ nó mệt nên không đến làm . Nó đuổi khéo Mike về rồi nó bước từng bước đi về nhà . Nghĩ đến chuyện đối mặt với mẹ nó , nó cảm thấy có lỗi nó không bình tĩnh được , nó ích kỉ , nó không nghĩ đến mẹ nó chỉ nghĩ cho riêng nó …nó thật ích kỉ . Đứng trước cửa nhà , nó chần chừ một hồi , lấy hết can đảm mở cửa vào . Trước mắt nó là mẹ của nó đang nói chuyện vui vẻ với một người con trai , nó nghĩ là vậy . Bà nhìn thấy nó , cơ thể bị thương , bà vội chạy đến hỏi :
- Con sao vậy ? sao lại ra nông nỗi này ?
- Con … c…o…n té cầu thang – nó cười gượng gạo
- Em mà lại bị té cầu thang sao – vị khách lạ quay lại nhìn nó 
- Hơ … anh … Ken – nó lắp bắp
- Mẹ vào phòng trước nhé – bà bước nhanh vào phòng 
Nó mơ ư ? Hay ảo ảnh , lẽ ra cũng chưa đến sinh nhật nó và cũng chưa kết thúc năm đại học của anh , sao anh lại về đây ? Chưa kịp định thần lại thì vòng tay của anh đã ôm trọn lấy nó . Nó cảm thấy nhẹ nhõm , sự thật rồi , không phải mơ , không phải ảo ảnh rồi . Nó chợt hỏi :
- Sao anh về sớm vậy ? 
- Em không thích sao ? – anh đẩy nó ra nhìn vào mắt nó 
- Ơ , em … không phải mà ! 
- Chứ sao nào ? Hay là em có người khác rồi – anh vờ làm mặt giận 
- Không phải mà ! Giận rồi hả - nó rối lên 
- …
- Hức … hức – nó thút thít
- Này , giỡn một tí đã khóc rồi – anh vội quay lại 
- … hức … hức … 
- Nín đi mà , anh thương , đừng khóc mà – mặt anh biến sắc tái xanh lại 
- Nhìn mặt anh mắc cười quá , chết mất thôi , haha … há…há – nó ôm bụng cười
Mặt anh lại chuyển sang màu đỏ dần dần tím lại , cuối cùng rượt nó vào tận phòng , “ Kiểu vậy bao giờ mới bắt được mèo nhỏ nhỉ ??? “ anh vừa chạy vừa suy nghĩ . Bỗng nó dừng lại , khiến anh bất ngờ đụng vào người nó . Nó quay lại thở hổn hển , đầu áp vào ngực anh , đôi tay nó vòng qua người Ken , đôi mắt nhắm lại tận hưởng cảm giác ấm áp mà nó đã mất từ 2 năm trước . Anh nhìn nó dịu dàng , nhìn người con gái anh yêu thương suốt 5 năm trời , người làm anh thoát ra khỏi sự cô độc . Có thể là nó không giàu có như người con gái muốn kết hôn với anh , nhưng nó có thể làm người khác phải ngạc nhiên , làm người khác phải ghen tị hay chữa trị nỗi buồn của một đứa sống lặng lẽ như anh đã từng sống … Được một lúc nó lên tiếng :
- Ai ở lại bao lâu vậy ?
- Ở luôn được không ? 
- Thật sao ? – nó đẩy anh ra đôi mắt sáng hơn bắt được vàng
Anh gật đầu , nó nhảy phóc lên người anh , khỏi phải nói nó vui biết bao , nó la hét nhảy lên nhảy xuống khiến cả mẹ nó cũng nghe thấy mà bật cười và bà cũng hi vọng là nó sẽ không thấy cô đơn nữa … 
Mừng vui đã chán rồi , nó kéo Ken ra giường ngồi đợi nó đi tắm . Nó , không thay đổi gì khi gặp mọi người ngoài giờ học , từ cấp 1 đến hiện nay là thời gian nó sống yên lặng nhất , nhưng mà có rất ít người biết được con người thật sự của nó là như thế nào , mạnh mẽ hay yếu đuối và cũng rất ít ai nhìn thấy nó tức giận mà nếu muốn chọc nó tức giận thì cũng không phải bình thường , nó rất ít bộc lộ cảm xúc với người lạ hầu như mọi người chỉ nghĩ nó là con nhỏ không bình thường … nó … đằng sau cái vỏ bọc đó là như thế nào ? 
Ken , hoàn toàn không giống với cái công tử nhà giàu sống khép kín từ nhỏ và không thích sự giàu có mà anh đang có . Ai mà chẳng muốn giàu có , ai mà chẳng muốn tự do … nhưng anh không thích hoàn toàn không , giàu có đối với anh chỉ là thứ phù hoa mà thôi , giàu có mà không có tình cảm gia đình , không bao giờ được ba mẹ chăm sóc đến một ngày , người nuôi anh là bà ngoại . Anh đã từng sống , sống như một người bị trầm cảm , không biết giận , không biết tức , không biết khóc và thậm chí cũng chẳng hề cười . Hằng ngày chỉ biết vùi đầu vào học mọi thứ . Anh bắt đầu biết cười từ khi gặp nó biết tức giận , biết hờn dỗi từ khi gặp nó tại … lớp học võ …
6 năm trước …
- Này , em ngồi đây được không vậy ? – cái giọng con nít của nó vang lên
- … - anh xích qua 
- Sao anh yên lặng thế , không vui hả ? – nó cố nhìn khuôn mặt của anh
- … -
- Này , trả lời em cái nào – nó nhéo 2 bên má anh 
- Á , làm cái quái gì vậy cái con nhỏ này – anh gạt tay nó ra quát cho nó một trận
- Huhu , ỉ lớn ăn hiếp em – nó khóc òa lên 
- Tại em mà sao lại … này nín đi – anh lay hoay tìm cách dỗ nó 
- Chuyện lạ tụi bây ơi , thằng Kiệt nó biết nói chuyện với con gái – một thằng to con nói lớn
- Ừ chuyện lạ thật đấy – thằng khác lại lên tiếng 
- Này , có im đi không hả thằng mập – nó quát với giọng rưng rưng sau khi khóc
- Con này láo toét , thầy chưa vô xử nó – thằng to con ra lệnh
- Bốp … bốp - ?
- Tớ không thích đánh nhau với cái người nhất là thằng mập dở hơi ấy , tớ im lặng nhưng chưa câm đâu , đừng có giở trò cá lớn ăn hiếp cá bé ấy – anh cầm chân thằng mập
- Thầy vào kìa anh … - nó rụt rè kéo áo Ken
Trong suốt giờ học , nó và anh đã quen nhau . Thật , không hỉu sao anh lại nói chuyện với nó , và cũng kì lại tại sao anh lại chỉ chơi với nó và bảo vệ nó … 
Số phận không cho ta câu trả lời … và không cho ta yên lặng mãi … phải không ???

Anh nằm xuống giường nhắm mắt lại , gió từ cửa sổ nhè nhẹ thổi . “ Gió mát thật !!! “ anh mỉm cười … Bỗng một cái gì đó bay vào mặt anh , vội vàng mở mắt ra , khuôn mặt nó hiện ngay trước mắt , khuôn mặt còn vài vết thương do bọn con Thùy gây ra . Anh lấy tay sờ lên vết thương , nó nhăn mặt vì đau , Ken lấy tay kéo đầu nó xuống . Nó bây giờ đang yên vị trên người anh , bàn tay to khỏe nhưng ấm áp của anh vuốt từng lọn tóc còn ướt của nó . Nó cảm thấy rất ấm áp , nó cứ nằm trên người anh , cảm nhận nhịp tim của anh và nó … 
Mẹ nó chứng kiến tất cả , đôi mắt lân lân những giọt nước mắt hạnh phúc . Bà mừng cho nó , niềm hạnh phúc của nó quay trở lại rồi . Bà nhìn vào đồng hồ thì đã 4h chiều , mẹ nó vội vàng bước vào phòng chuẩn bị cho một buổi tối của bà và người ba mới của nó …
Quay trở lại nó và anh . Một lúc sau nó lăn ra khỏi vòng tay của anh trở lại là nó , nó đứng dậy , ném cái khăn vào mặt anh và nói :
- Lau tóc dùm em nhé !
- Ôi , đúng là … 
- Là gì cơ ? Lau giúp đi , em lười mà – nó lườm anh
- Thôi lại đây , anh lau cho – anh ngồi dậy kéo tay nó ngồi xuống 
Nó ngồi phịch xuống giường để yên cho anh lau khô tóc . Bụng nó nhức nhối vì mấy cái đá , vì nó có võ nên cơn đau không kéo dài . Sau khi chải tóc , nó đi xuống phòng mẹ nó dọn dẹp , vừa đẩy cửa vào không may trúng vào cái tủ gỗ làm rơi một xấp giấy . Nó vội ngồi xuống gom lại , mắt nó gián vào tờ giấy khám bệnh . Nó cầm lên đọc mắt nó ngừng lại tại hàng chữ “ UNG THƯ MÁU THỜI KÌ CUỐI “ nó lạnh toát người , hai hàng nước mắt lăn dài trên má , nó lấy tay lau đi vì nó có khóc thì số phận cũng bắt mẹ nó phải rời xa nó mà thôi . Nó gom xếp giấy đặt lên bàn rồi bước ra khỏi phòng . Nó ngồi xuống sàn nhà , nó lại khóc nữa , nó không muốn khóc , chính nó đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận số phận nhưng sao nước mắt cứ ứa ra . Ken bước ra khỏi phòng kiếm nó , anh lại gần nó ôm nhẹ nó vào lòng , mặc cho nó khóc , ít ra cũng phải cho nó khóc để không ưu phiền gì nữa . Anh nhớ những lời mà mẹ nó dặn hồi trưa :

- Cô sắp phải xa nó mãi mãi rồi !
- Ý cô là cô sắp … 
- Ừ , cô sắp chết – bà nhấn mạnh từ chữ
- Sao lại như vậy ? – anh chau mày khó chịu
- Cô cũng không muốn như vậy , cô cũng biết nó sẽ bị tổn thương , như cháu về đây rồi thì cô yên tâm giao nó cho cháu rồi – bà cười nhưng giọng nói lại yếu đi
- Con về đây là vì …
- Trốn tránh – bà ngắt lời Ken – Cô biết con về đây là vì trốn tránh của hôn nhân với tiểu thư Misa … cô biết cháu sẽ vất vả lắm , chắc con không thể nào … - bà cười buồn
- Con làm được con làm được , cô tin con đi , con đã quyết định thì không ai ngăn con được . Đặc biệt là không ai có thể quyết định hôn nhân cả đời của con – anh báu chặt 2 tay vào nhau 
- Cô hiểu nhưng Misa liệu có để yên không . Vả lại còn gia đình con nữa , cô không muốn vì cô mà con lại đâm ra khó xử đâu 
- Về việc Misa thì cô cũng hiểu con , còn gia đình con chỉ xem con là cái công cụ kiếm tiền , con không vì cô mà con vì Ly . Con sẽ lo lắng cho Ly hết cả đời của con dù có phải từ ba và mẹ . 
- Con có chắc không , cô không muốn con phải hối hận – bà nhìn thẳng vào anh
- Con không bao giờ hối hận – anh lấy tay năm chặt sợi dây chuyền ở cổ

“ Mèo nhỏ à , anh hứa sẽ không để ai làm em đau nữa nhé “ anh thầm nghĩ . Nó dụi mặt vào ngực anh rồi nín hẳn nó ngước lên và rụt rè nói :
- Em đói …
- Mới khóc xong đòi ăn à ? – anh càu nhàu
- Em đói …
- Thôi lên thay đồ rồi ra quán của cô Thy ăn – anh kéo nó đứng dậy
Nó bước vào phòng , đóng cửa lại . Ken đang ngồi trên bỗng chiếc Iphone rung lên 
- Alo ?
“ Em đây , sao anh lại về bên đấy ? “ 
- Lắm chuyện 
“ Vậy em sẽ về bên đó với anh , đợi em nhé . Bye honey “
Ken tắt máy và thở dài , “ Con nhỏ này quá đáng , y như con đĩa … “ anh thở thêm một quãng dài . Nó bước ra khỏi phòng với bộ đồ giản dị như thường . Vừa ra khỏi nhà , nó chạy ào ào theo con đường đi tới quán khiến cho Ken bao phen đứng tim vì đang là giờ cao điểm xe cộ qua lại đông hơn … Đến nơi nó kéo anh vào quán rồi “ đòi “ ăn :
- Cô Thy ơi , con đói quá à !
- Ôi cái con này , đến đây đòi ăn à ? – cô Thy từ trong phòng bước ra - Ly cháu dẫn ai đến vậy , nhìn giống thằng Kiệt nhỉ ?
- Cho cô đoán đấy – nó nằm dài ra bàn cười 
- Cái con bé này , có nói không thì bảo – cô Thy cốc yêu nó
- Thì anh Kiệt đó – nó ôm đầu nhăn nhó
- Ôi , thằng Kiệt nó về rồi mấy bà mấy ông ! – cô Thy gọi mọi người
Mọi người chạy ra hỏi thăm anh tới tấp , khiến cho Ken chỉ biết ú ớ , cười cười rồi gãi đầu . Còn nó mặt méo xẹo vì chẳng ai mang thức ăn cho nó . Cả quán cười rôm rả chỉ riêng nó ngồi lẻ loi mà ... phá . Anh để ý đến cái mặt hậm hực của nó 
- Khoan , có người đang ức chế mấy cô chú ơi ! – anh nói nhỏ rồi chỉ sang nó 
Mọi người hiểu ý nên vào bếp làm thức ăn cho 2 người , còn cô Thy thì ngồi xuống cạnh nó “ tạ tội “ . Thức ăn mang ra mặt nó mừng như bắt được vàng . Nó và Ken vừa ăn vừa sặc vì những câu chuyện phiếm của mọi người . Ai cũng thay phiên kể khiến nó cười đến đau bụng , có thể nói là một cuộc thi kể chuyện phiếm do cô Thy chủ trì , nó và anh cũng bị ép tham gia . Đến phiên nó kể chuyện thì mẹ nó cùng thầy Vĩ bước vào nói về chuyện kết hôn giữa 2 người . Có vẻ như mọi người cũng đồng ý , nó cũng vui lắm , vừa có ba mới và cũng làm mẹ nó vui vẻ hơn . Bác Tiến kéo 2 người vào nhập cuộc . 

Tối hôm ấy , một ngày bình thường , nắng nhẹ , gió mát và không mưa , nhưng đối với nó là một ngày thật đặc biệt , ngày mà người nó yêu trở về với nó và là ngày mẹ nó yêu một lần nữa…
Tối , sau khi mọi người trở về , nó đi dạo cùng với Ken . Cơn gió mát lạnh thổi đều , nó tựa đầu vào vai anh ôn lại những kỉ niệm vui nhất của cả 2 và chuyện học hành . Bỗng anh im lặng khiến nó cảm thấy khó hiểu . Anh ôm nó vào lòng nhẹ nhàng nó :
- Hứa với anh , hãy là chính em dù ở bất cứ đâu , anh không muốn em bị thương nữa 
- Ừ , em hứa , nhưng anh cũng phải hứa là đừng bỏ rơi em và cũng đừng quên lời hứa đó nhé !
- Ờ , anh hứa . Hôm nay anh ở lại nhà em nhé , mèo lớn – anh buông nó ra 
- Ứ không chịu , thích là mèo nhỏ hơn cơ !
- Rồi thì mèo nhỏ , tối nay anh ngủ ở nhà em đấy , em chuẩn bị nhường giường em cho anh đi nhé !
- Anh đang mơ đấy á , anh ra phòng khách ngủ đi 
- Không chịu thì anh , tối anh sẽ leo lên giường em đấy !
- Cho anh lên , xem ai thiệt thòi .
- Em nói đấy , vậy tối nay anh ngủ với em . Ôi sung sướng quá cơ ! – anh vừa chạy vừa la
Nó ngẩm nghĩ một hồi rồi rượt theo anh la ới ới :
- Này đồ quỷ , em cho anh ra đường ngủ , đứng lại mau !
- Lêu … lêu ...
2 người rượt về tận nhà . Mệt , nó lăn ra ngủ trên người anh , người mà anh yêu đã ngủ rồi . Anh khẽ tựa vào tường lấy điểm tựa rồi kéo nó vào lòng . Khuya , gió lạnh hơn , nhưng nó thì không vì nó đã có một bàn tay , một con người ấm áp bên cạnh nó . Cả 2 người đã yên giấc , ai cũng đều có giấc mơ đẹp , giấc mơ thuộc về tình yêu …
Ngủ đi , ngủ đi , ngủ để bắt đầu một ngày mới , ngủ để bắt đầu những con người mới , ngủ để bắt đầu một cuộc sống mới và ngủ để bắt đầu một câu chuyện …

0 nhận xét:

Post a Comment