Saturday, July 7, 2012

Anh sẽ trở về bên em , mèo nhỏ ạ 1

Rengggggggggggg . Chuông ra về vang lên , hôm nay về sớm nó muốn ra quán giúp mọi người , đó được xem là niềm thích thú của nó lúc được về sớm . Đang dạo bước đến trạm xe bus thì có ai gọi nó :
- Bảo Ly , lên xe mình đưa bạn về - Ngọc bạn của nó
- Vậy có phiền bạn không ? – Nó hỏi 
- Không sao bạn bè mà , lên nào ! – Ngọc mở cửa xe kéo nó vào
Nó bất ngờ khi Ngọc là con gái một tập đoàn đá quý lớn . Nó và Ngọc kể chuyện này sang chuyện nọ chuyện gia đình đến việc học , nó cố không nhắc tới ba nó và Ngọc là người nhạy cảm và dễ nhận ra nó không muốn nhắc tới ba nên Ngọc cũng không hỏi . Dù biết nó là một đứa không giàu nhưng mình nhưng Ngọc rất thích nó , thích cái cử chỉ trẻ con luôn làm cho Ngọc cười . Ngày đầu tiên đi học mà nó đã làm quen được Ngọc , người bạn thân đầu tiên của nó ...
Xe dừng bánh trước cửa hàng Sương Trắng , nó dắt Ngọc vào giới thiệu với mọi người :
- Mọi người cháu mới đi học về - nó nhìn sang Ngọc rồi giới thiệu - đây là Hứa Mỹ Ngọc , bạn mới quen của con 
- Chào các cô các bác – Ngọc cúi đầu chào
- Chà , Ly cháu chọn bạn tốt quá ! một cô bé dễ thương – cô Thy cười 
- Thôi , cháu tiễn bạn cháu nhé – Ly kéo Ngọc ra ngoài 
2 đứa nó ôm nhau tạm biệt , nó cũng muốn Ngọc ở lại nhưng nó sợ không tiện . Sau khi tiễn Ngọc về nó trở vào giúp mẹ nó và mọi người . Vì hôm nay mọi việc ở nhà đã hoàn thành nên nó phụ mọi người đến tối . Nó làm việc một cách thích thú và nhanh nhẹn khách hàng cũng chẳng phải đợi lâu . Vào giờ vắng khách của quán , mẹ nó hỏi :
- Sao con vào trường mới thế nào rồi ?
- Dạ cũng ổn mẹ , thầy phụ trách con cũng tốt lắm chỉ có điều nhìn thầy bình thường như có sát khí ấy – Nó quơ lấy viên kẹo bỏ vào miệng 
- Ơ , con bé này biết nói xấu thầy cô đấy – bà nhéo 2 bên má nó
- Ui , đau , con nói thật mà . Giống như người đó đó – nó chỉ người đang bước vào 
- Ủa , Bảo Ly em làm ở đây à – thầy Vĩ ngạc nhiên khi thấy nó 
- Ủa , thầy Vĩ sao thầy ở đây – Mồm nó hóa thành chữ O
- Trời , thầy vào đây ăn chứ làm gì , vả lại nhà thầy gần đây mà – thầy ngồi xuống bàn 
- Hay cậu vào đây vì mẹ con nhóc này – bác Tiến chỉ vào 2 mẹ con nó
- Á à , bắt quả tang thầy nhé – nó trêu
- Cái con nhóc này – thầy và mẹ nó đồng thanh 
- Chà , hợp nhau đó – mắt nó ngáo ngáo con cáo 
Thầy Vĩ và mẹ nó nhìn nó nói cứ đỏ cả mặt vì ngượng , đối với nó thì tốt cho mẹ nó thôi , nhưng mà nó cần phải tìm hiểu về thầy Vĩ dùm mẹ nó . Trong bộ não thông minh của nó đang chứa một kế hoạch rất là “ đen tối “ . Nó cứ nhìn 2 người đỏ mặt mà bật cười khiến ai cũng cười theo . Khi thầy nó bước ra khỏi quán , nó chạy theo và gọi thầy ơi ới , thầy vội quay lại hỏi :
- Này chọc thầy chưa đã hay sao vậy ?
- Đâu … đâu có , em muốn hỏi là thầy có thật là thầy thích mẹ em không – Nó đi qua đi lại dò xét
- Chuyện … người … lớn con nít biết làm gì ?? – Thầy ấp úng nói 
- Em cũng lớn rồi , với lại đó là mẹ em cơ mà !!! – nó cứ đeo theo thầy Vĩ
- Thôi được , thầy đầu hàng em , dù sao Kim cũng là mẹ em nên thầy chỉ nói cho em biết thôi đấy và không đước nói cho mẹ em biết – Thầy thở dài 
- Yes sir ! Thầy nói đi , em nghe này – nó mừng rỡ 
- Thầy không phải thích mà là yêu Kim mẹ em từ lúc mẹ em bước chân vào trường đại học . Thầy yêu những cử chỉ nhút nhát nhưng đáng yêu của mẹ em . Thầy cứ yêu đơn phương như vậy không dám nói ra , rồi chính vì thế mà thầy mất đi mẹ em trong tích tắc . Thầy cứ sống một mình như thế như chờ đợi , chờ những phép màu mang Kim trở về … - Thầy cúi mặt xuống , đó là những lời nói từ trái tim của một người đang yêu và yêu tha thiết 
- Có thật lòng thầy yêu mẹ em không ? – nó hỏi thầy Vĩ 
- Thầy yêu mẹ em đã 18 năm rồi , và tình yêu của thầy mãi chỉ dành cho mẹ em mà thôi – 2 tay thầy báu chặt vào nhau .
- Vậy em sẽ giúp thầy được không , nhưng thầy vẫn phải kiên trì đấy ! – khuôn mặt nó bây giờ rất vui , vui cho mẹ nó .
- Vậy thì tốt quá , nhưng em có đồng ý không , em là con gái của Kim mà – thầy ngạc nhiên 
- Em đồng ý , nhưng thầy làm mẹ em buồn thì em cắt dây tơ của thầy luôn – nó nhảy cỡn lên – thôi em về đây , trễ rồi , mai thầy qua đón em được không ? chết thầy biết nhà em chưa ?
- Cả khu này ai chẳng biết nhà em với Kim , rồi thầy sẽ qua chở em đi học . Nhớ giúp thầy đấy – thầy cười 
Rồi nó vẫy tay chào thầy chạy về . Trong đầu nó đang tính làm sao để giúp thầy Vĩ và mẹ nó và nó cứ mãi nhìn dưới đất thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến . BUM . “ mẹ ơi , đau quá “ nó ôm đầu mếu máo chạy về nhà cùng với những lời nguyền rủa dành cho cây đèn đường . 
Về tới nhà , mẹ thấy nó ôm đầu mãi nên chạy đến hỏi :
- Đầu con bị gì đấy ?
- Con va vào cột đèn , con đi tắm nha mẹ - nó hôn vào má bà rồi chạy vào phòng
“ Đi đứng , cho chừa cái tội chọc mẹ ở quán với thầy … “ nói tới thầy mặt bà đỏ ửng lên , nhưng bà xua tay quên đi rồi ngồi lên ghế xem tivi . Nó vừa tắm vừa hát vui vẻ , không biết nó có giúp được không . Dù sao một đứa con muốn mẹ mình hạnh phúc cũng không có gì là khó nhỉ ? Từ lúc thầy Vĩ khẳng định với nó là thầy yêu mẹ nó thì đầu óc nó cứ có mỗi một câu “ Giúp mẹ , giúp thầy “ suy nghĩ rồi cũng mệt lã người nó bèn lấy từ trong tủ một quyển sổ mà hồng đặt lên bàn rồi ghi :
ngày … tháng … năm .
Chẳng biết phải giúp mẹ như thế nào đây . Ước gì chị Vy , anh Mike và anh Ken ở đây giúp mình . Họ đi đâu biệt tâm biệt tích … 

buồn 
Mình vừa làm quen được bạn mới đấy , mình giỏi không ? 
Hôm nay vui quá cơ , vừa quen được bạn mới này , gặp thầy Vĩ tức là người thích thầm mẹ mình . Thấy thầy cũng tốt , nhận làm ba cũng được , ít ra hơn ... thôi không muốn nhắc đâu 

Chắc mình phải tự tìm cách giúp thầy và mẹ thôi . 

Bước thứ nhất : Đi ngủ để suy nghĩ . Hôm nay suy nghĩ muốn mụ người luôn mà chả có gì . 
Nó gấp cuốn sổ để vào tủ và tắt đèn , chìm vào giấc ngủ của nó . Ngoài đường gió rít lên từng đợt . Từ ngày mai là ngày là ngày chính thức bắt đầu năm học của nó và nó hy vọng nó sẽ quen thêm vài người bạn trong ngôi trường to lớn đấy... 
Trời tối , những ngôi sao ngoài cửa sổ càng sáng hơn , nó khóc trong mơ khóc vì nhớ một ai đó , khóc vì sợ ai đó bỏ mình và nó muốn gặp lại người đó , rất muốn gặp... và nó cũng không biết bên khi trái đất đang có người đang rất là nhớ và lo lắng cho nó …

~o0o~

Sáng hôm sau , nó thức sớm , vệ sinh cá nhân thay đồ nó vọt xuống bếp kiếm thức ăn . “ Oa , hôm qua mẹ quên mua đồ ăn rồi , nhịn đói đi học vậy , à không nhịn , khà khà … “ mặt nó bây giờ hiện lên một chữ “ GIAN “ to đùng . Mẹ nó bước ra từ phòng hỏi nó :
- Con ăn sáng chưa ?
- Hết đồ ăn rồi yêu dấu , hi hi – nó cười rất tươi 
- Ôi , mẹ quên mua rồi , xin lỗi con nhé – bà lấy tay đập lên trán
- Khỏi mẹ ơi , lát thầy Vĩ sang chở con , con sẽ … - nó che miệng cười 
- Ơ con nhỏ này , mẹ … - bà bắt đầu đỏ mặt 
- Mẹ yêu rồi nhá ! – Nó nhảy tưng tưng khắp nhà 
- Nè , ăn nói lung tung – bà nói rồi chạy vào phòng 
Vừa lúc đó thầy Vĩ tới , nó lon ton ra xe với thầy . Còn mẹ nó bước ra cửa cười “ Anh vẫn còn nhớ em vậy sao ? Em thật bất ngờ đấy . Chắc anh không biết bé Ly muốn anh là ba nó thì nó sẽ làm hết sức đấy , đừng nản nhé , em chờ những hành động của anh ...“ bà lắc đầu cười rồi trở vào nhà .
Còn nó , bắt " ba " tương lai của nó phải chở đi ăn sáng , nó kể cho thầy nghe những gì mẹ nó ghét , thích kể những gì nó biết về mẹ nó , cuộc nói chuyện xen vào những câu nói đùa , khuôn mặt thầy cũng biến đổi chút ít , bớt nghiêm nghị . Rồi 2 thầy trò đi đến trường . Ngọc đứng đợi nó ở cổng trường và bất ngờ thấy nó đi cùng thầy nên nó vừa xuống xe nó đã bị Ngọc kéo xuống phòng ăn tra hỏi :
- Quan hệ của Ly với thầy là sao ? – Ngọc nhìn thẳng vào nó 
- Có quan trọng không ? – Nó hỏi
- Quan trọng . Có nói không ? – con bạn trừ mắt nhìn nó 
- Thôi được nói bla … bla … - nó kể hết con Ngọc nghe 
- Wow , vậy hả ? Ông thầy nhìn sát thủ thế mà ghê gớm ! - Ngọc cười khì khì
- Mà Ly muốn thầy đến với mẹ nên Ly muốn giúp 2 người , bây giờ đang bí – mặt nó méo xẹo
2 đứa nó định đi lên lớp thì trước cửa phòng ăn có một đám đông chặn ở cửa . Nghe mấy bạn nữ sinh la la hét hét gì đó như là : Anh Mike đẹp trai . I Love Mike … đại loại là thế nó quay sang hỏi Ngọc :
- Cái cục chùi nhùi gì ở đấy vậy ?
- Đó là Mike , người đứng đầu trường học khối 11 , gia đình giàu có , được cái đẹp trai , nên được bọn con gái hâm mộ lắm – Ngọc thở dài 
- Thế có Ngọc trong đó không ? – Nó nhìn cách Ngọc nói rồi hỏi " Mike đẹp trai nhà giàu quen quen nhỉ " nó đăm chiêu 
- Mình … chỉ là … - Ngọc ấp úng 
- Thích Mike phải không ? – Nó nhảy vào
Ngọc chỉ biết gật đầu . Đang đứng chờ đám đông đi qua thì một con nhỏ đạp trúng chân nó , nó hét lên . Mike nghe cái giọng thanh thanh pha chút giọng con nít quen quen vội quay lại , nhìn thấy nó đang mếu máo ôm chân . Anh len lỏi ra khỏi đám đông chạy tới chỗ nó , nó ngước mắt lên rồi nó nhảy lên ôm cổ Mike trước sự ngạc nhiên của Ngọc và ánh mắt đang tóe lửa của mọi đứa con gái , nó la lên :
- Anh Mike , Mike . Ôi gặp được anh rồi !
- Em không bỏ cái tính trẻ con này được sao ? – Mike xoa đầu nó 
- Không bỏ được , nếu em bỏ thì mèo nhỏ không phải mèo nhỏ - nó bỏ tay ra khỏi cổ Mike trước bao nhiêu con mắt viên đạn của nữ sinh
- Sao rồi , vô đây hay vậy ? – Mike nhìn nó 
- Em mà . 4 năm nay đi không nói gì hết ghét quá cơ – nó làm mặt giận
- Thôi mà , cho anh xin đi em gái nhỏ nhỏ xinh xinh – Mike năn nỉ 
- Tha đấy , em lên lớp đây , ở lại với mấy người đó nhé – nó lôi Ngọc đi 
Nó vừa đi mất thì cảnh tượng người hâm mộ và diễn viên nổi tiếng trở lại . Nói về nó , đến lớp nó bị vài đứa con gái trong lớp tra tấn về mối quan hệ của nó và Mike . Nó choáng một hồi lâu mới tỉnh lại . “ Ôi cái bọn , mấy đứa này chắc không nằm trong mắt anh Mike đâu , vào học nhanh nhanh cái đi “ nó chắp tay lạy trời lạy phật .
Renggggggggggg , nó được giải thoát , nó mà bị hành hạ nữa chắc nó chỉ con xương và da thôi . Tưởng sẽ được yên nào ngờ … Ngọc lại quay sang hỏi nó tới tấp từ sở thích, mẫu người của Mike , là bạn nó nên cũng đành chiều ý nhỏ . “ Ôi biết thế em giết anh luôn thôi “ nó thở dài . Đang mệt người cô Tina dạy Toán kêu nó lên giải bài . Nó đành vác cái thân nặng nề lên giải . Mà hay bài đó dễ hơn ăn cơm mà sao bọn ở dưới mặt mày nhìn ngố ngố sao đấy , “ ôi xem kìa lớp chuyên toàn diện đây à ? “ nó lết thân về chỗ chép bài và nhận vài bài tập về nhà . Tiết Thể dục , nó mở tủ đồ ra có 2 hộp quà , 2 lá thư và 1 tờ giấy ghi “ quà anh Ken gửi cho em bây giờ anh mới đưa cho em , kí tên Mike “ . Khỏi nói cũng biết nó vui đến chừng nào , trong tiết học nó cứ cười suốt khiến con Ngọc tưởng nó thần kinh . Ôi hôm nay học chạy , con gái ai cũng thanh mảnh thế học chạy tốn calo ốm thêm à ? “ Học chạy từ lớp 6 đến lớp 10 . Ôi trời , con ốm như vậy ốm thêm nữa chắc chỉ còn da và xương thôi ! “ nó ảo tưởng ra cơ thể da bọc xương của nó mà nhăn mặt . Sức lực nó và Ngọc hơn mấy cô tiểu thư chính gốc kia nên đỡ phải chạy đợt 2 . 2 đứa thở hổn hển , nó càng ngày càng khó thở “ trời ạ , chạy mệt thế này , ôi muốn tắt thở , sân trường rộng thế này , huhu “ nó ngồi phịch xuống đất thở hơi nào hơi nấy nặng nề . Nó chỉ muốn mau ra chơi thôi ...

~o0o~

RENG tiếng chuông mong đợi của nó vang lên , nó chạy vào phòng thay đồ và bỏ quà và thư vào túi và khoác tay Ngọc ra căn – tin . May được ra sớm nó mới có cơ hội mua được đồ ăn không thì phải xếp hàng đau chân chết mất . Đang ăn ngon lành thì con Thùy cùng vài con nhỏ thuộc loại hàng khủng bước tới đập mạnh tay xuống bàn làm nó giật bắn người , con Thùy hỏi :
- Khai thật mày với anh Mike là sao hả ?
- Ơ chuyện riêng của mình mà , chuyện riêng mà cứ bị hỏi vậy đấy … - nó nhăn mặt 
- Đã là chuyện liên quan với Mike thì không phải là chuyện riêng – một con nhỏ tóc như con két nhảy vào
- Anh ấy là người của trái đất hồi nào nhỉ , mà muốn biết thì cứ hỏi anh ấy , hỏi mình cũng vậy thôi – nó thản nhiên trả lời 
- Con này hay nhỉ … sao … sao.... mày muốn chết à – Thùy nóng mặt
- Ơ cái con này , Ly đã không nói thì thôi , thích đi hỏi người khác , nói chuyện chuyện kiểu như mày đừng hòng có câu trả lời – Ngọc quát to
Tình cờ Mike đi và cùng đám bạn thầy cảnh tượng đang xảy ra với “ em gái “ nên đi tới quát nhỏ Thùy :
- Làm cái trò gì với Ly đó ? 
- Quan hệ nó với anh là gì ? – Thùy ấm ức la lên
- Có liên quan gì đến cô – Mike đang tức - Ỷ là hội trưởng muốn làm gì thì làm à ?
- Em yêu anh mà – Thùy ôm lấy Mike 
- Buông ra , người như cô chẳng đáng cho con Milu nhà tôi cắn – Mike đẩy Thùy ra 
- Vì con nhỏ này mà anh bêu xấu em , nó là cái thá gì cơ chứ – Thùy chỉ thẳng vào mặt nó 
- Ê này chưa biết gì đừng có bậy bạ nha – nó tức sôi ruột – Con này có tên có họ đàng hoàng nhé đừng có nhỏ này nhỏ kia , không ưa đâu nhá
- Mày … - Một con nhỏ trong đám con Thùy định tát nó thì Mike giữ lại nói với chất giọng lạnh lùng vô cảm nhất :
- Tôi nói cho các cô hiểu nhé , quan hệ gì thì xem thái độ của Ly và tôi , nhưng bất cứ ai động tới Ly là không yên với tôi đâu . 
- Anh Mike … - Thùy rơm rớm nước mắt 
- Đi với anh Ly , anh có chuyện nói riêng với em – Nói rồi Mike quay qua Ngọc mỉm cười nói – Anh mượn bé Ly tí nha em 
- Ư … d…ạ dạ - Ngọc bị đứng hình vài giây 
Mike dặn bọn đàn em di tảng và anh kéo nó ra sân sau nói chuyện . Ở đây toàn hoa lá cỏ , nó thích lắm nhưng cũng ngồi trên ghế nghe chuyện của Mike muốn kể cho nó :
- Anh kể về chuyện của anh Ken …
- Anh … K…en – Nó ấp úng 
- Ờ , Anh Ken bị mất địa chỉ liên lạc với em , nên số quà anh ấy định gửi cho em đều chuyển cho anh . Bên đấy anh ấy vẫn khỏe nhưng … - mặt anh Mike biến sắc
- Nhưng sao – nó bắt đầu cảm thấy không ổn 
- Bên ấy ba mẹ anh ấy bắt anh ấy hứa hôn với người khác – Mike nói với giọng nhẹ nhàng
- Hứa … hô…n – nó cảm thấy choáng váng
- Ừ , em bình tĩnh , anh ấy không chịu nên em đừng lo – Mike trấn an nó
- Có thật không ? – nó hỏi Mike giọng yếu hẳn 
- Thật , chuyện này đối với em sao anh dám nói dối – Mike nhìn thấy mặt nó xanh lè 
- Uhm , em tin anh ấy , anh Ken có nói khi nào về không ? – nó gượng hỏi 
- Không , anh ấy chỉ nói là khi nào anh ấy học xong đại học mới về mà anh ấy chắc mới học năm 2 nên khoảng năm nay hay năm sau anh ấy về , em đừng lo như vậy , em gái anh không được yếu đuối - Mike nói 
- Uhm , thôi , em về lớp nha – nó cười rồi cố gắng bước thật mau 
Mike nhìn nó cũng biết nó đau lắm nhưng biết thế nào . Còn nó vào tới lớp mặt mày bơ phờ không còn sắc tố , đôi mắt vô hồn , toàn thân ủ rũ . Ngọc lo cho nó lắm , thấy nó cứ im lặng , bài tập về nhà nó phải nhờ Ngọc chép hộ . Ra về , thầy Vĩ gặp nó bàn về chuyện mẹ nó , nhưng với hiện trạng của nó thế này nó chỉ biết nói thầy mua hoa đến tặng mẹ nó , viết ra những lời mẹ nó muốn nghe mà thôi . Rồi nó mặc cho ông thầy làm thế nào , nó đi về , lòng nó nặng trĩu , đôi mắt cay cay , cuống họng nghẹn đi , tim nó đau lắm . Ngồi trên xe bus nó chỉ nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ nó , bỗng nó nhớ lời thề 3 năm trước giữa nó và Ken
Anh Ken hẹn nó tại một nhà thờ , giờ đó nhà thờ không còn ai hết nó hỏi anh :
- Có chuyện gì thế anh ? 
- Anh có cái này muốn tặng em 
- Gì vậy ?
- Nè – anh đưa trước mặt nó chiếc nhẫn 
- Ơ … - mặt nó đần ra
- Sau này em lớn anh sẽ lấy em làm vợ nhé 
- Thật không ?
- Thật mà không tin anh à ?
- Không !!!
- Vậy ở đây anh thề nhé ! 
- Khoan , em có cái này tặng anh – nó tháo sợi dây chuyền có nhìn trái tim xuống đặt vào lòng bàn tay Ken – Rồi anh thề đi 
- Chúa ơi , con yêu mèo nhỏ thật lòng , dù có ở đâu mèo mãi là của ai , không ai phá vỡ được , nếu một ai không còn yêu nhau nữa thì người đó không bao giờ yêu ai được nữa – Ken nắm tay nó đặt vào tim anh khiến nó đỏ cả mặt 
- Đã tới trạm 15 quý khách nào xuống trạm này .
Người trong xe bus nói làm nó giật mình và đi xuống . Nó đi ngay ra chợ mua thức ăn . Về đến nhà nó dọn dẹp lau nhà , giặt đồvà tranh thủ nấu thức ăn . Nó mệt , nó lại nghĩ đến chuyện Mike nói nó trùng xuống , nó dựa đầu vào tường nước mắt chảy ra , nó sực tỉnh lau nước mắt và tiếp tục nấu ăn . Sau khi ăn xong nó chừa lại phần cho mẹ và đi vào phòng học bài . Nói học chứ chả vô chữ nào , đầu nó đau lắm nó lại cái túi lấy món quà ra nó đọc lá thư của món quà thứ nhất “ Mèo nhỏ yêu dấu của anh , đây là quà sinh nhật của em , em mở ra nhé , xem có thích không ? À mà này sinh nhật thứ 16 của em anh sẽ ráng về chơi với em .Yêu mèo nhỏ của anh rất nhiều “ nó thút thít mở quà ra , đó là một cái kẹp tóc đính vài hạt kim cương và một sợi dây chuyền với hình chiếc chìa khóa . Đến lá thư và món quà thứ 2 “ Mèo nhỏ ơi , em ra sao rồi , anh nhớ em lắm , em đã vui trở lại chưa , ở bên đây anh thực sự chỉ nghĩ đến em thôi . Món quà kỉ niệm mình quen nhau đấy . Em mãi nằm trong anh , dù ai nói gì sau này em sẽ là vợ của anh , nhớ là không khóc đấy , Yêu mèo nhỏ xinh xinh của anh “ nó lau 2 hàng nước mắt mở hộp quà , nó nhận được những tấm ảnh của Ken , những sợ dây kết bằng cườm và cùng một bộ trang sức đắt tiền . Nó vừa vui vừa lo , lo cho anh Ken của nó sẽ ra sao khi anh bị ép hứa hôn . Và cả đêm đó nó chẳng thể ngủ được . Nó cứ ôm chú gấu Gi của nó thế rồi nó quyết định lôi cuốn nhật kí của nó ra ghi ghi chép chép . Đang mở tủ cất cuốn sổ thì có tiếng cửa mở “ Chắc là mẹ về không biết 2 người này sao rồi . Nó định mở cửa đi ra thì nghe thấy những lời nói chuyện giữa mẹ và thầy Vĩ :
- Chuyện này em tính sao hả Kim ?
- Nếu bây giờ em mà mất ai sẽ chăm sóc nó đây ?
“ Mẹ nói gì vậy , mất … mất là sao ? “
- Còn anh mà , em cứ xem anh theo đuổi em là thừa à ?
- Em biết nhưng em yêu anh anh sẽ không còn tự do nữa anh biết không . Anh suy nghĩ lại đi , không phải em không yêu anh được nhưng anh sẽ không sống với em mãi được đâu 
- Anh chờ đợi nhiều rồi , thà có em một lần để rồi mất em anh cũng vui cả đời , nếu em không chấp nhận em vậy Ly nó sống với ai hả ? 
“ Vậy là sao là sao hả ? “ nó không hiều gì cả 
- Nhưng … 
- Không nhưng gì hết , đời này kiếp này anh chỉ yêu em thôi 
- Em … cũng … yêu … anh 
- Thật không ? hay chỉ vì Ly
- Nhỏ thôi nó mà nghe thấy nó đau lòng lắm . Em không muốn nó đau lần nữa đâu . Em nói thật vừa vì trái tim vừa vì đứa con gái duy nhất của em...
- Em ... đồng ý làm vợ anh nhé !!
- Ơ hay , cầu hôn chả lãng mạn gì hết sao nhận .
- Vậy đợi cuối tuần nhé anh sẽ cho em một sự cầu hôn lãng mạn .Anh về , anh sẽ giữa bí mật với Ly , em và con ngủ ngon 
- Nè , chưa làm ba con Ly mà dám gọi bằng con ư ?
- Thôi , được rồi mà , bye em 
- Anh về cẩn thận , ngủ ngon .
Sau khi thầy về , nó bơ phờ bước ra nó ngồi xuống ghế giọng run run lên hỏi mẹ nó :
- Mẹ giấu con chuyện gì ?
- Chuyện gì là sao mẹ đâu có – bà chợt giật mình
- Mẹ giấu con chuyện gì ? – đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào mẹ nó 
- Mẹ … con đừng mất bình tĩnh nữa nhé mẹ sẽ nói ! - bà trấn tĩnh nó
- Mẹ sắp chết rồi con ạ ! – bà ngồi phịch xuống nhà khóc 
- Không đúng , không phải , mẹ không được chết , không được đâu – nó bịt tai lại lắc lắc đầu 
- Con đừng vậy mà , mẹ xin con đó – bà ôm lấy nó 
- Sao ai cũng bỏ con đi hết vậy – nó hoàn toàn sock
- Đừng có như vậy , mẹ xin đấy – bà nấc lên
Rối cứ lẩm bẩm trong miệng 2 từ “ CÔ ĐƠN “ vào phòng , nó đau lắm , đau lắm nó khóc thét lên , mẹ nó nghe thấy cũng đau như nó , có thể không chung nỗi đau nhưng bà chắc có lẽ đau hơn nó nhiều bà phải hứng cái đau thể xác và cả tâm hồn , bà dằn vặt mình , bà khóc khóc vì đứa con gái của mình mất quá nhiều như thế chưa đủ hay sao ? giờ lại kéo bà đi khỏi cuộc đời nó , bất công bất công . Bao năm qua nó cố mà quên đi nỗi buồn của nó , bây giờ lập lại nữa sao ? 
Sao lại là mẹ nó , tại sao lại là mẹ của nó cơ chứ , sao người ăn ở đàng hoàng thì phải chịu sự đau đớn bệnh tật còn những người dư thừa của xã hội không chết đi , để họ sống làm gì chứ ...

0 nhận xét:

Post a Comment